Thứ Bảy, tháng 10 15, 2011

* Viên đá cuội


                                                                                                      Viên đá cuội ném trúng lưng đau lắm,
Nhưng giả vờ anh không biết là em,
Tuổi học trò màu giấy trắng hồn nhiên,
Vung cát biển , trên dốc Cao, eo Gío.

Một cái đau đã làm cho anh nhớ,
Tội vô tình bỏ dở những cuộc vui,
Tội thơ ngây đã không biết nuông chìu,
Em tuổi nhỏ đã biết hờn nhiều lắm.





Tội của anh mang diều bay ngược gío,
Cố vươn xa sợi dây nhỏ trên đầu,
Rồi tìm em nay anh biết tìm đâu?
Để ray rứt để long mình tiếc nhớ.

Anh không quên buổi mình xa nhau đó,
Đèn Qui Nhơn hồi hộp bước chân anh,
Tiếng sóng khuya như dục khúc vô tình,
Đưa em đến một vùng xa xa lắc.
................................................................

Cuộc phân tranh rồi đến hồi kết thúc,
Kẻ vui mừng-người đựơc cuộc- là em,
Nghiệt ngã thay, sau tiếng hét vang rền,
Anh vĩnh viễn không còn em viên đá cuội.

Viên đá cuội trúng tim anh đau nhói,
Những dỗi hờn ngày xưa ấy còn đâu?
Em đã tan như lớp lớp sa mù,
Trên bãi Rạng anh đứng nhìn sóng bạc.