Lời thơ tôi tệ như tôi
Có canh tân cũng rã rời vô duyên
Cũng may còn biết yêu em
Tôi đem ván mục đóng thuyền chở thơ...
Giữa giòng ván vỡ làm đôi
Tình tôi cũng vỡ theo màu thời gian
Xót xa một chút muộn màng
Lời thơ ‘tệ’ ấy, ngỡ ngàng nhớ em…
Bạch Xuân Lộc
Nhớ em tôi lại làm thơ,
Thơ tôi khờ khạo ơ thờ lòng em.
Nên đem giấu kín trong tim,
Đến nghìn năm nữa em tìm đâu ra...!