Càng có tuổi
mẹ tôi càng có thêm nhiều
vết tàn nhang trên mặt,
Mất hết nét đẹp rồi
của thuở gái chưa chồng,
Ảnh của Thịnh.
các con cũng góp phần lỗi lớn,
Đã làm cho
nhan sắc mẹ hao mòn.
Tuy là thế
cũng vì thời gian nên thế,
Bởi một đời tần tảo
lo toan,
Giang sơn nhà chồng
với gánh nặng một đàn con,
Đâu có rỗi
mà tô son điểm phấn.
Như mọi người mẹ
trong cùng thế hệ,
Giữa cảnh phân tranh
chinh chiến điêu tàn,
Nỗi lòng lo âu
nhìn đất nước ly tan,
Cầu mong cái tương tàn
dừng ngay đây đó.
Tuổi chín mươi
mẹ còn chưa an ngộ,
Hỏi thăm đứa con này
chăm sóc đứa cháu kia,
Tâm hồn mẹ là Bồ Tát
gia đình ta,
Đẹp và là vốn quý vạn phần hơn
cả của cải thế gian người có!