Thứ Bảy, tháng 12 06, 2014

* Mơ 03

Cho tôi mơ lại một lần,
Cùng em tuổi nhỏ mình trần dầm mưa.
Em vòi tôi...cái này thừa,
Bỏ đi bạn nhé... ai ưa đâu nào...!

Ảnh internet fb
Mưa cho nước ngập bờ ao.
Nắng lên hơi ấm xôn xao giữa trời.
Mẹ cho mảnh vải che người,
Cha lo mình lớn chung lời hoan ca.

Eo ong em dáng đẫy đà,
Khuôn vai tôi rộng...thật là một đôi.
Tuy thời gian những đổi dời,
Em, tôi như đã như thời cùng chung.

Sương rơi lối cũ mịt mùng...
Dẫu sao em cũng vun phần đời tôi.
Ngày kia rước em về rồi,
Hôm nào cũng nhắc đến hồi dầm mưa.

Em hồi tưởng cái khó ưa,
Cái xấu ,cái xí , của thừa để đâu?
Bây giờ trông nó chắc ngầu,
Còn chút hữu dụng ...ao sâu lấp đầy.

Cùng reo vui thế mà hay,
Ngày đó nếu vứt... của này...còn không!
Đôi ta duyên nợ chất chồng...
Cái này ,cái nớ...mơ không còn thừa!

Kệ đi tuy lúc khó ưa,
Nhưng trong dâu bể,nắng mưa mặn nồng...