Thứ Năm, tháng 2 02, 2017

* Thêm là bớt (2)

Đàn cháu chóng lớn thấy vui,
Nhỏ lanh lớn lẹ làm tôi chạnh lòng.
Ngoài lo lắng,gọn gàng trong,
Còn biết ý tứ học xong tắt đèn .
Ảnh fb Trần Năm
Đây rồi tuổi của bon chen !
Muốn là chú Cuội giữ len chị Hằng.
Sao trời đẹp đêm không trăng,
Heo may qua cửa chạnh lòng đâu đâu !

Trong giây lát thoáng trôi mau,
Mình sao vụng thế nút khâu quên cài.
Ngắm trong cứ xả ra ngoài,
Cái khăn thấy đó tìm hoài mãi đâu?
Giật mình giữa, nửa đêm thâu,
Tưởng mình thức muộn dậy mau ra vườn.
Đèn chói lòa và mùi hương,
Từ lùm dạ lý cuối tường nhà bên!

Quên nhiều chỉ nhớ một tên,
Của người năm ấy cái em lỡ làng.
Và ngày em bước sang ngang,
Thuyền tôi vẫn đổ dưới hàng cừa xanh.
Nhớ nhiều những khi một mình,
Đi hoang tôi đã tự tình đi hoang.
Con đường ở đó có quen,
Nhưng người ở đó chừng quên tôi rồi!

Các cháu chúng không như tôi,
Thời gian...thấp thỏm nhớ hòai biển xưa.
Dã tràng mùa nước sóng xô,
Lấp dần bãi sạn lô nhô bạc đầu.
Mai mốt về ... những đêm thâu,
Thắp đèn viết nốt những câu thơ tình.
Qua rồi em giấc mộng lành,
... là êm là đẹp tại anh vụng về.