Mặc
thoải mái nhưng xin đừng quá ngắn !
Thế
còn gì là dáng nét kiêu sa!
Thế
làm sao tránh được lý gian tà!
Trong
tâm ý của những người như anh được!
Ảnh Internet |
Biết
không em ! ta biết mình bạc nhược,
Khi
trông em qua khúc ngắn khoe mời,
Mà lặng
thinh nghe trống ngực bồi hồi,
Mà kiềm
chế để giữ mình người liêm sỉ...
Đã ngắn
thế không thể nào ngắn nữa!
Ta
buông xuôi xin làm kẻ sỏi đời,
Luận
thế nhân dạy đạo hạnh cho người,
Trên bục
giảng ta hênh hoang làm chứng.
Biết
không em, ta lo trời sao nóng!
Phỏng
cháy da mềm phần nhạy cảm thân em,
Còn phải
lo nhiều nguồn gió giữa đêm,
Làm
rung chuyển những sợi tơ mà trời chưa cho mọc ,trổ.
Ta chỉ
muốn dùng nhãn thần mình có,
Rồi trầm
ngâm …cho lệ đổ thương ta,
Mới
đây thôi sao xuân đã trôi qua!
Chào
tiễn biệt em, ta xa rời cơn mộng mị.