Thứ Sáu, tháng 1 02, 2015

* Đợi miết... năm Dê

Hai nghìn mười lăm đến,
Dê mãi còn nơi đâu?
Thong dong Bắc đỉnh đầu,
hay dạo vùng Đất Mũi !

Ảnh trên fb.

Dường như chân chưa mỏi,
Nên mãi còn phiêu lưu,
Dáng ủ ê xế chiều,
chưa hững hờ bóng nhạn !

Mười hai năm quá vãng,
Chợt ngai ngại tim đau,
Em xưa đã qua cầu,
Tôi bạc đầu chiếc bóng.

Mưa lay bay chiều nắng,
À há bụi vướng thương,
Còn mãi mê tên đường,
phố,trường em ngang dọc.

Ngâm bài thơ trêu chọc,
Ngất nghẽo chẳng thèm nhìn,
Tôi đành giữ lặng im,
Lánh ! kẽo ...em bực dọc.

Tình tan như cơn lốc,
Tôi lê bước trời đông,
Những cơn giông mịt mù,
Trên đôi đời nhau phủ...

Mưa bay tường rêu ủ,
Gầu ran rát trên đầu,
Mình có tội chi đâu !!!
Ngựa nhuần phải chậm thôi...

Sừng cong về bến đợi,
Dê lại cùng với tôi,
Thêm tuổi nữa ai ơi,
Vui hay... ngán sợ rồi !!!