Cổng chùa vừa khép,
Cũng đành thôi,
Sư cần phút nghỉ ngơi.
Chùa Trấn Quốc. |
quanh quẩn miết việc đời,
Rồi quên mất ...
đã lỡ làng nhiều chuyến.
Đời chẳng biết
nơi đâu là cuốì bến,
Lúc muốn vào chùa,
cũng không còn lối để đi...
Cười mình
vui được mấy khi!
Buồn mình
vô trí vô tri vô tình.