Ngày tháng chín đầu mùa xuân bên Úc,
Nắng đã vàng từ sớm mặt trời nhô,
Sáng hôm nay lòng luống những bâng quơ,
Dẫu nở muộn nhưng vẫn còn nguyên đó,Đời bon chen tôi nỡ bỏ ra đi,
Lá còn rơi cành biếc sẽ nghĩ gì?
Trong giông gió của những ngày đông đến.
Có chi khó sao lay hoài không rớt.
Còn gì buồn, sao cứ mãi vẩn vơ,
Như thanh âm tiếng sóng vỗ quen bờ,
Qui Nhơn biển mùa chơ trong gió bấc.
Phượng của tôi, của em và của cát,
Vo tròn nhau say nồng giấc yêu thương,
Vẫn còn kia Qui Nhơn những con đường,
Còn cành phượng muộn màng màu chưa nhạt.