Người đi về phía mặt trời,
Có phải là để xây đời trong mơ.
Trải gian nan với bơ vơ,
Còn mang theo được giòng thơ bên mình.
Mong lánh xa những bất bình,
Của thời khốn đốn vạn sinh linh sầu.
Cứ như thế...người về đâu!!!
Mặt trời chiều ngược qua đồi quê hương.
Như đưa về với tình thương,
Sau vòng cầu ảo con đường vốn không.
Người đi về với mênh mông,
Có phải là để vui cùng trời mây.
Hợp tan, tan hợp phút giây!!!
Hữu sinh hữu diệt làm cây vô thường.
Sẽ thoát ly những lụy vương...