Thứ Ba, tháng 8 30, 2016

* Nợ me

Tôi đã nợ me
một cuộc đời,
Nhờ ơn tạo hóa
tác nên người,

Ảnh fb.
Công lao non biển
sao sánh nổi,
Dưỡng dục
thành sanh...phúc
nụ cười.

Tôi nợ me mình
quảng tuổi xanh,
Có con
Người chẳng biết có mình,
Xuân lam, hạ lũ
thu vàng vọt,
Đông tàn...
xuân nữa cứ rơi nhanh.

Như thể...
nợ tôi ở kiếp nào,
Mà người gầy guộc
mãi hư hao,
Rồi đêm thương nhớ
ngày thường nhắc,
... xa xôi
thằng bé nhỏ hôm nào !

Giữa cuộc tồn vong
giữa muôn loài,
Nhờ người vun xới
một đời vui,
Như cây cao cứ
trăm năm tuổi,
Bóng dài hương ngát
Chẳng hề phai.

Tôi nợ me mình
... đến nghìn cân?
Dẫu cho đong đếm
đến triệu lần,
Hôm nay không thấy
mai ắt hiểu,
Muộn màng hối tiếc
có còn không!