Chưa thấm lạnh
chim chiều chưa về tổ,
Người còn trong hoang giấc
vẫn mơ màng,
Buổi hoàng hôn
ta một khách trên đàng,
Hoa hương sắc
âm dịu đàn mời gọi.
Bước đã mỏi
lòng khách lên bối rối,
Vì tâm cang nào đã
chối từ nhau,
Thời khắc nào
cho màu trắng nương dâu,
Ta mong đứng ngửa nghiêng
cùng ghềnh thác.
Một đời si
nên hư duy mình biết,
Tiếc thanh xuân chê vạn vật
ươn hèn,
Không kiên trì quyết đoán
giữa nghiệt oan,
Để vô ngã
chúng sanh đời vô ngã.
Bởi vụng tu
Niết Bàn thành xa lạ,
Nhận luân hồi
chân Nghiệp dĩ đa mang.
Chiều xuống rồi
khách còn đó lang thang,
Như chim dại hoang man
lời mẹ dặn,
Sương rồi lạnh
chiều buông đêm rồi vắng,
Còn gì đâu mơ mộng nữa
khách ơi...
Nhận đủ đi
cho ngày tháng rong chơi,
Cái hữu hạn
trong không cùng vô hạn.
chim chiều chưa về tổ,
Người còn trong hoang giấc
vẫn mơ màng,
Ảnh Google. |
ta một khách trên đàng,
Hoa hương sắc
âm dịu đàn mời gọi.
Bước đã mỏi
lòng khách lên bối rối,
Vì tâm cang nào đã
chối từ nhau,
Thời khắc nào
cho màu trắng nương dâu,
Ta mong đứng ngửa nghiêng
cùng ghềnh thác.
Một đời si
nên hư duy mình biết,
Tiếc thanh xuân chê vạn vật
ươn hèn,
Không kiên trì quyết đoán
giữa nghiệt oan,
Để vô ngã
chúng sanh đời vô ngã.
Bởi vụng tu
Niết Bàn thành xa lạ,
Nhận luân hồi
chân Nghiệp dĩ đa mang.
Chiều xuống rồi
khách còn đó lang thang,
Như chim dại hoang man
lời mẹ dặn,
Sương rồi lạnh
chiều buông đêm rồi vắng,
Còn gì đâu mơ mộng nữa
khách ơi...
Nhận đủ đi
cho ngày tháng rong chơi,
Cái hữu hạn
trong không cùng vô hạn.