Nó cũng ham giống tôi,
Hay nói ngược lại tôi đã ham vui như nó,
Thời nhàn rỗi bây giờ tìm không khó,
Cái khổ hơn không đủ sức đạp xe nhiều,
Thế mà kỳ tích nó lập nên mình phải nễ,
Từ Sài Gòn đến vài tiểu bang Mỹ Mễ,
Nhiều tháng trường tưởng ở bển luôn,
Trông bạn mình tư chất thật dễ thương.
Mong cho nó giữ được hoài thể trạng,
...để đoàn "phượt" chúng tôi còn dài dài vô hạn!
Một năm đôi ba lần cả nhóm được thong dong,
Phượt khắp quê hương- dấu tích nhọc nhằn...
Vết loang lỗ của một thời ghẻ lỡ.
Có té đau cũng gượng cười vờ đỡ,
Có gãy sườn cũng là đấng mày râu,
Dẫu bạn mình có xúm chọc đôi câu,
Vẫn sảng khoái để tâm hồn bỏ ngỏ,
Đi một bước trong hân hoan một bước,
Nghỉ mệt một giây trong sung sướng đọc một giây,
Có tham lam cùng hưởng thú trời mây,
Hẳn còn duyên nợ đó đây với đời...
Lo lắng nữa chi những xa vời!
Chúng sanh, vạn vật ... đổi dời nắng mưa.
Đã chi đâu én giữa mùa!
Hay nói ngược lại tôi đã ham vui như nó,
Thời nhàn rỗi bây giờ tìm không khó,
Cái khổ hơn không đủ sức đạp xe nhiều,
Ảnh fb Hà Ngọc Ẩn. |
Từ Sài Gòn đến vài tiểu bang Mỹ Mễ,
Nhiều tháng trường tưởng ở bển luôn,
Trông bạn mình tư chất thật dễ thương.
Mong cho nó giữ được hoài thể trạng,
...để đoàn "phượt" chúng tôi còn dài dài vô hạn!
Một năm đôi ba lần cả nhóm được thong dong,
Phượt khắp quê hương- dấu tích nhọc nhằn...
Vết loang lỗ của một thời ghẻ lỡ.
Có té đau cũng gượng cười vờ đỡ,
Có gãy sườn cũng là đấng mày râu,
Dẫu bạn mình có xúm chọc đôi câu,
Vẫn sảng khoái để tâm hồn bỏ ngỏ,
Đi một bước trong hân hoan một bước,
Nghỉ mệt một giây trong sung sướng đọc một giây,
Có tham lam cùng hưởng thú trời mây,
Hẳn còn duyên nợ đó đây với đời...
Lo lắng nữa chi những xa vời!
Chúng sanh, vạn vật ... đổi dời nắng mưa.
Đã chi đâu én giữa mùa!