Ngôi trường xưa tường đúc phủ rêu phong,
Lòng bồi hồi như ngày tháng đợi trông,
Hàng me của lớp có thì thầm lời xa lạ.
Ta vẫn chào nhau bằng màu nắng hạ,
Của tuổi thơ yêu dấu thuở bên em,
Của yêu thương của rạo rực trong tim,
Của Bình Định phủ với Sông Côn mùa lũ (*).
Ta nói nhau nghe bằng giọng người xứ Nẫu,
Rất thật thà "Vì đâu Nẫu vô tình"?
Ga Diêu Trì ngày đó ướt mắt xinh,
Của phút ra đi có gì chưa nói được...
Em dẫy nẫy giận hờn ta có biết,
Nhưng làm sao trời còn rét tháng ba?
Ta hững hờ mà lòng dạ xót xa,
Nhớ bát cơm ngon đĩa mắm cà buổi tối.
Bóng chiều xa xa dần như ngăn lối,
Ba mươi năm như một thoáng mây bay,
Ba mươi năm chung chịu những hao gầy,
Mà lẽ sống dành cho niềm thương nhớ.
Qui Nhơn ơi ta về ngay bên em đó,
Tìm lại cho mình dấu vết ngày xanh,
Đã cùng vui xem hát trước sân đình,
Em có hỏi " Sao mình cứ xem tuồng Tàu không vậy?"
Ảnh Hùng Sử Việt.
Ta không biết trả lời sao! như em đã thấy,
Quê hương mình nghèo nhưng không thiếu chuyện anh hào....
Chuyện Quang Trung áo vải phất cờ đào,
Đã làm sống bản Việt hùng ca vô tận ...
Ghi chú: (*): Tựa đề một tác phẩm của thầy Nguyễn Mộng Giác,