Mình tịnh tâm chẳng đến đâu...
Tánh xấu xưa cũ lâu lâu lại về.
Vui - Buồn vì những khen chê,
Nóng nảy,lớn tiếng mọi bề hỗn mang.
Không phiền trách sự hữu can,
Trách mình tu vụng chẳng an thân mình.
Tâm sâu còn sống với tình!
Duyên sâu bóng tối vô hình bủa vây.
Đường tu khó lắm ! có hay!