thiệt là mấy dạo này thường gọi về thăm mẹ…
sức khỏe của bà và lo kỵ giỗ ở nhà gốc tự đường,
dịch bệnh, lũ lụt… lầm than,
bà con cô bác xóm làng ra sao…
Ảnh wifi camera
da dẻ đầy đặn … dấu bủng beo vẫn còn,
chọc cho bà cười to và thật giòn,
để lộ vành miệng không còn cái răng…
múm mím giữ duyên chi vậy khó khăn,
có ai xem mắt thời 75 năm xưa rồi.
mẹ vẫn lo quán xuyến trong ngoài,
trọng trách mẹ lãnh từ hồi vắng cha,
mình có lo cũng cho có vẻ thôi mà
chứ mẹ đóng vai diễn chính trong nhà lớp lang…
Mẹ luôn vui muốn tự tính toan,
vì đã phân công con cháu bà vẫn còn không yên…
có lúc mình nói giới thiệu cho mẹ một gã Tây đen,
bà cười trong bụng chắc cũng muốn quen lắm rồi,
bắt thang lên hỏi ông chời…
chời cười ừ hé con người văn minh!
già thị kệ chứ sống phải có tình…
rỗi rảnh không biết đem ai ra ghẹo,
xúm chọc mẹ cười mát ruột mình thương!