Khi tuổi mình đã chẳng còn xuân,
Lúc tuổi em phơi phới một nụ hồng,
Anh cảm giác hồn lâng miền kỳ diệu.
Hoa “Khổng lồ” bốn chục năm nở một lần |
Anh từng bảo dáng xuân như nhành liễu,
Và trời quang nhờ chút nắng dịu hiền,
Nắng của xuân đại ngã của tự nhiên,
Có còn ấm cho đời người hữu hạn.
Rồi một điều chỉ còn em anh hiểu,
Thật bất ngờ trong ánh mắt bàn tay,
Cho tình yêu cho sức sống ngất ngây,
Đêm khiêu vũ một lần mình có được!
Anh nuối tiếc xuân xưa qua biền biệt,
Để còn không trơ trụi những cành khô,
Chút sáng kia một lằn chớp mơ hồ,
Rồi lạc mất trong trời không hiu quạnh.