trăng đêm nay lững lờ soi dòng nước,
ta bên em cùng bước qua cầu,
sao khuya lấp lánh trên đầu,
gió ru nhè nhẹ-sống câu hò lờ,
yêu nhau như buổi ban sơ,
bên nhau như thuở má kề môi hôn,
đời như là một dòng sông,
khúc nông khúc lở,nước không đường tìm,
êm êm chân bước thật êm,
rồi trong khoảnh khắc đôi tim nhớ về,
nhìn về Khe Đá con đê,
vũng Nồm,vũng Bấc,hướng về dốc Cao,
con dốc cao của năm nào,
trèo lên truột xuống lộn nhào mà vui,
có đêm trời tối đen thui,
trông bầy đơm đớm- mà chơi rút vè,
đá bò,cưỡi ngựa , đua ghe,
mệt người xúm lại ngủ kề bên nhau,
thời gian qua thật là mau,
tóc nay hai thứ trắng nâu đổi dần,
nào ai thoát kiếp phong trần,
ai nay thanh thản đã không cơ hàn ?
phận đã ban phải vương mang,
duyên là nghiệp dĩ-tình tang tính tình,
mình nay có phải là mình?
năm xưa,ngày đó thuở mình yêu nhau?
đêm nay sánh bước qua cầu,
trăng tàn,gió thổi giọt sầu vắng xa.