Ai cũng cho
cô đơn là nỗi khổ,
Nhưng mà tôi sung sướng
nhất đời.
Không đi,
thì đứng, lại ngồi,
Muốn gì cứ việc
chẳng ai chỉnh mình.
Ảnh Internet
mặc tình khoe diện,
Cái này sang
như thế là hèn.
Trò đời bày đặt
đảo điên,
Trăm năm ngắn ngủi
gây phiền chi nhau…
Vòng danh sắc
bóng cây qua cửa,
Trăng vừa lên
chút nữa phai tàn.
Bao nhiêu giả tạm
vương mang,
Bấy nhiêu phiền muộn
ẩn tàng nghiệp thân!