Thứ Hai, tháng 11 19, 2018

* Nghẹn ngào

Công nợ
ngút cao hơn đỉnh non,
Con gồng mình
chịu lẽ sinh tồn,
Ảnh fb. Công Thường.
Với... đầy can đảm
không chùng bước,
Mà hèn ai
thử thách tấm lòng son!

Bao nhiêu pho tượng nữa
đem xây?
Bao kẻ bán dâm
học làm thầy?
Dinh thự nguy nga
từ cướp bóc?
Trong giỏ này
con cõng hết chúng nào hay!

Còn ngự trên lưng con
bao lâu!
Manh áo tả tơi
đã phai màu,
Con..từng bước một
lê bước một,
Về nhà cao
hay hố thẳm vực sâu!

Biết chắc nỗi lòng con
chẳng vui,
Gọi trời như
chúm chím môi cười,
Chao ôi đời đẹp
từ khi ấy!
Đấy đây rồi
xã hội mới của chúng tôi!

Hôm nay có bác
đọc bài này,
Liền phán ngay câu
thật ngộ thay,
Con rồi hẳn
còng lưng muôn kiếp,
hay máu xương
phải đổ cho một ngày...

Giặc chiếm biển ngoài
cả đất trong,
Chẳng còn ai
màng đến diệt vong,
Thì con còn đó
người đương đại,
Thêm cái còng
hoặc bẻ phá cùm gông!

Lại thêm bác nữa
cũng chơi thơ,
Hờ hững xoa tay
mắt ngây vờ,
Ráng chút khổ đi
mai mốt sướng,
Kiếm chút tiền
con lại trốn đi Tây!

Đừng nói phiền chi
chuyện xứ mình,
Gần Tàu thêm Cộng
sao văn minh,
Chỉ hà hiếp nhau
sao hoà hợp,
Là người Nam
bao oan trái tội tình!

Một khách nước ngoài
cũng siêng năng,
Đọc thơ lộn hết
luật Trắc Bằng,
Mình nghe nghe mãi
mà không hiểu,
Gã mỉm cười
tui ở Mỹ đã nhiều năm!

Công nợ càng cao
mãi có sao?
Ai mang áo gấm
với lụa đào,
Ai xây quyền bính
trên đau khổ,
Trăm triệu hiền dân
nỗi nghẹn ngào.