Thêm một lần
chẳng muốn tiễn đưa em,
Không có nghĩa
anh đã quên chuyện tình ngày ấy,
Em không hiểu
như anh cố tình giả dối,
Để nỗi đau
dày xéo tự ban đầu...
Với chúng mình
cho đến mãi ngày sau,
Khi được nhắc
đến người láng giềng vô tình ý,
Đừng giận nữa
vì con tim không là lý trí,
Đừng hờn ghen
và cũng đững trách gì nhau,
Vì dại khờ lầm lỗi nhận thương đau,
Hay sao đó...
chứ nào vin vào định số,
Lại bước đi
như cố đợi tin người cuối ngõ,
Quy Nhơn Tết vẫn buồn
vì ở đó vắng em.
Biển chiều rộng ngày Xuân
lang thang đông khách vãng,
Em ra đi lần nữa đến bao giờ,
Mình nợ nhau
chưa xong đoạn kết của bài thơ,
Cứ ray rức và cứ hoài lẫn tránh.
Melbourne mùa hè
hoàng hôn trong cơn nắng,
Cũng nhớ về
kỳ giá lạnh Mỹ châu,
Tương giang xa lắc hai đầu,
Ngày xuân em nhắc
bài thơ đầu tình anh!
chẳng muốn tiễn đưa em,
Không có nghĩa
anh đã quên chuyện tình ngày ấy,
Ảnh fb. |
như anh cố tình giả dối,
Để nỗi đau
dày xéo tự ban đầu...
Với chúng mình
cho đến mãi ngày sau,
Khi được nhắc
đến người láng giềng vô tình ý,
Đừng giận nữa
vì con tim không là lý trí,
Đừng hờn ghen
và cũng đững trách gì nhau,
Vì dại khờ lầm lỗi nhận thương đau,
Hay sao đó...
chứ nào vin vào định số,
Lại bước đi
như cố đợi tin người cuối ngõ,
Quy Nhơn Tết vẫn buồn
vì ở đó vắng em.
Biển chiều rộng ngày Xuân
lang thang đông khách vãng,
Em ra đi lần nữa đến bao giờ,
Mình nợ nhau
chưa xong đoạn kết của bài thơ,
Cứ ray rức và cứ hoài lẫn tránh.
Melbourne mùa hè
hoàng hôn trong cơn nắng,
Cũng nhớ về
kỳ giá lạnh Mỹ châu,
Tương giang xa lắc hai đầu,
Ngày xuân em nhắc
bài thơ đầu tình anh!