Cuối đường xơ xác lá vàng rơi,
Quanh xóm sầu đông trơ trụi rồi,
Còn đâu vài cành non sót lại,
Giấu chút tình thơ mộng tưởng ngàn khơi!
Con phố bỗng dưng sáng chiều nay,
Chút nắng thu qua đọng nơi nầy,
Động trên môi mắt em hồng nhạt,
Anh vội vàng kẻo lỡ phấn hồng bay!
Một tuần rét mướt của đầu đông,
Cứ nhớ lời em chẳng lấy chồng,
Mà tiếc buồn cho duyên vỡ nhỡ,
Không lấy chồng! đừng dại nhé đừng ngông.
Hãy để mình anh chịu đủ rồi,
Vì chân mạng nghịch với lẽ đời,
Bởi anh không phải là người khác,
Nhận cho yên những tẻ nhạt u hoài!
Cuối đường xơ xác lá còn rơi,
Đầu ngõ chờ em chỉ một người...
Có thể trang thơ dài còn nữa,
Còn nhớ thời hai đứa đã một đôi!
Quanh xóm sầu đông trơ trụi rồi,
Còn đâu vài cành non sót lại,
Giấu chút tình thơ mộng tưởng ngàn khơi!
Ảnh fb.bxl. |
Chút nắng thu qua đọng nơi nầy,
Động trên môi mắt em hồng nhạt,
Anh vội vàng kẻo lỡ phấn hồng bay!
Một tuần rét mướt của đầu đông,
Cứ nhớ lời em chẳng lấy chồng,
Mà tiếc buồn cho duyên vỡ nhỡ,
Không lấy chồng! đừng dại nhé đừng ngông.
Hãy để mình anh chịu đủ rồi,
Vì chân mạng nghịch với lẽ đời,
Bởi anh không phải là người khác,
Nhận cho yên những tẻ nhạt u hoài!
Cuối đường xơ xác lá còn rơi,
Đầu ngõ chờ em chỉ một người...
Có thể trang thơ dài còn nữa,
Còn nhớ thời hai đứa đã một đôi!