Đẹp! không thể nào chê được,
như để cho vui vì chính tôi là người trong xứ,
Chẳng phải bây giờ mà từ lúc nào đó chưa có ai,
Của tự nhiên tự trời đất hoá nặn cho,
Đến cái bữa mình biết rủ em qua bên bờ Eo Gió...
Mình đến đây chiếc nón cái mũ chưa đủ rộng để che nắng đổ đầy vai,
Đường đá núi gập ghềnh chân trần nóng úi chu ui,
Mà hớn hở hân hoan như đôi chim vừa rời xa tổ mẹ.
Có biết gì đâu những cái răng non tuổi hơn mười như chưa rời nứu sữa,
Tôi bình thường nói với em mai phải lên thị xã học lớp trên,
Cuộc chia tay đơn giản... em lặng yên,
Tay vóc nắm đá con em quăng lung tung túi bụi...
Tôi không biết có thể sao là mình có lỗi,
Chưa kịp dắt nhau vào bóng mát sát vách núi bên kia,
Lỗi không giữ hộ em nắm đá nhỏ tròn xinh xắn mới tìm thấy được,
hay là do chính vì cái lời tôi vừa nói !
Em có thật đã biết buồn cái buồn của người con gái,
Tôi vẫn như gã khờ cứ ngỡ thế thôi là đủ cho cái phút chia tay,
Xa quê lên phố theo học vì học và cũng vì để tránh cảnh đạn bom.
Không ai về Eo Gió tìm lại bóng dáng người đi,
Em như con nước xuôi theo mùa chinh chiến...
Cuộc phân tranh Quốc Cộng lắm nỗi tan thương,
Chẳng hẹn nhau về Eo Gió sau ngày tàn cuộc,
Bãi đá còn nguyên hình nắng dãi biển Đông...
Em không em chẳng theo chồng...
Mà yên nghỉ ở trong lòng thuyền hoa,
Hướng về Eo Gió bao la,
Màu trắng bọt sóng nhạt nhoà hơi sương!