Thứ Hai, tháng 6 03, 2013

* Cùng Rêu trên HX. "Trốn chạy loài người"

Sao mà buồn thế cô Rêu!
"Kiếp người" có được khéo tu mới thành,
Mặc cho lắm chuyện nhập nhằng,
Thế nhân vốn dĩ có "Thằng" có "Ông",
Chẳng may gắp miết "Thằng" không,
Nên em đã vội bỏ không cần "Người".



Em muốn lẫn tránh đồng loại,
Vui gì ở đó! mặc đời có / không.
Còn các anh- đáng quý "Ông"?
Hương Xưa còn chỗ ta cần hội vui.
Cho đến khi tắt nắng chiều,
Sao đêm lại mọc mang theo ta về...

Rồi còn câu những ê chề,
Kiếp người khổ nạn đề huề trong ta.
Thiên đàng vui hát câu ca,
Không như giun dế réo la địa đàng..
Không buồn nữa cũng chẳng than,
Ta trong đời mới miên man giữa trời...