Thứ Ba, tháng 9 14, 2021

* Mùa CoVid 19 nhớ Quy Nhơn

 Quy Nhơn bây giờ đêm đã có còn tối đen như ngày ấy?
Tôi một mình trên bãi quán muộn màng khuya,
Hàng đèn xa xa ngoài khơi nguồn cội nhớ những thật thà…
Ba đi đánh cá đêm, mẹ và các con ở nhà xúm chùm mong đợi!
Ảnh fb Trường Linh
Quy Nhơn của tôi là luồng hơi được thở để thương những gì còn lại…
Những trống trải không buồn, 
Những gì thú vị vui vui … cũng không ngần ngại!
Được hay mất là chiêm bao thứ biểu hiện của vô thường.
Mấy ngày qua nghe tin Quy Nhơn đang lâm vào nghịch cảnh,
Dịch Vũ Hán đã lây lan đến đó thật rồi…
Trong tôi đầy ắp bồi hồi,
Giận loài nham hiểm-
lo lắng cho người mình thương…
Mong cầu nguyện điều tai ương xuống nhẹ,
Cho bình an yên ổn mọi người,
Mùa thu ngọn gió Lào nóng thổi im hơi…
Và sóng biển như nhạc ru rì rào bên tượng đài anh chàng họ Trịnh. (*)
Cồn cát biển sau lưng bên đầm Thị Nại,
Có còn sáng được lên theo ánh sáng của trăng thu,
Đất Quy Nhơn của thơ tình, 
… và nước tựu về từ những dòng hải lưu lãng mạn!

(*) Tượng đài TCS trên bãi biển Quy Nhơn.