Anh hỏi em có gì là mãi mãi,
Trong tình yêu đôi lứa chúng mình,
Trong chuyện đời chuyện của nhân sinh,
Chuyện vũ trụ muôn hình vạn trạng.
Ảnh Internet.
Là tình yêu trong trái tim mình,
Là của anh và của…giống hữu tình,
Của những đấng quyền năng vô đối!
Nghe em nói làm tôi bối rối,
Với những điều không lạ giữa thế gian,
Đã từ lâu không khỏi mơ màng,
Không thể tin đấy là có thật!
Tôi tin em là người chân chất,
Vì tình yêu có thuật nhiệm mầu,
Nhìn vào đâu vội vã chẳng được sâu,
Những mặt trái của đỏ vàng rực rỡ.
Sẽ bỡ ngỡ và có ngày vỡ lẽ,
Niềm tin yêu nào phải của chính mình,
Nó đến rồi đi em mới hiểu lý duyên sinh,
Hay ở đó với nguyên hình trái khuấy,
Họp và tan đã rồi ai cũng thấy,
Cơn mưa chiều dai dẳng hoặc ngừng mau,
Vô thường kia một pháp chẳng mong cầu,
Cho mình ngộ không có gì mãi mãi!
Trắng và đen, xanh đỏ vàng… để vẽ,
Chỉ thế thôi rồi chúng sẽ phai màu,
Sau tưng bừng là dậy những thương đau,
Rồi tắt lịm sâu trong vùng trời lạ…
Thế thì cái gọi là bản ngã,
Chẳng khác gì luồng sáng ánh sao rơi,
Không của em và không thể của tôi,
Tánh hiển hiện dạo chơi rồi vô hiện!