Loay
hoay bên đôi gióng,
Trăn
trở quằn hai vai,
Em sao
nỡ để tôi,
Đứng
bên lề đường vắng.
Dãi dầu
đời mưa nắng,
Cam nhận
kiếp con thoi,
Em đã
nỡ để tôi,
Bên
thơ và men đắng.
Trong em và tất cả,
Ôm rối
ren đời này,
Em
cũng chẳng hề hay,
Tôi mơ
màng Thiền quán.
Thương
em thương vô hạn,
Đã
gánh hết thảy rồi,
Luôn
cái tâm tình tôi,
Bơ vơ
con đường vắng.