Phải đi!
à phải đi rồi,
Mang thân thất đại
ngậm ngùi trần gian.(*)
Sớm hay muộn
như sẵn sàng,
Ngỡ ngàng chi để
võ vàng lòng đau!
Duyên sinh
dầu được kiếp sau...
ừ phải về thôi,
Về với vũ trụ
cõi Trời bao la.
Chào vĩnh biệt
chốn Ta Bà,
Hữu sinh hữu diệt
đời là huyễn như.
Niết Bàn cực lạc
tịnh tu!
Phải vậy!
ờ luật thủy chung,
Của ta vay mượn
được chừng ấy nên.
Trả về thất đại
chớ quên,
A lợi gia thức
tảng nền tái sinh.
Khi nao?
Bồ tát, chúng sanh...
(*) Thất đại : thân con người không phải chỉ có “Đất, nước, gió, lửa” mà còn “ không, kiến và thức” nữa!