Ngày tôi lớn
chưa có bờ kè ngăn sóng,
Cá lăn vô bờ
không sợ nắng chết tươi…khô,
Chẳng ai buồn
nhặt lũ cá ngáp ngáp ven bờ,
Vì hệ sao đó
cho đến giờ tôi chưa hiểu?
Ảnh fb Nhơn Lý Quê tôi
Ngày tôi lớn
xa quê năm vừa lên mười tuổi,
Cha tìm trường
mẹ kiếm chỗ ngụ dắt tôi đi,
Lo cái “học” để giải thoát
như một tiện nghi,
Tôi chăm chỉ, âm thầm
và mang đủ đầy khờ khạo!
Mỗi khi nhớ nhà
lại trốn học về với mẹ,
Với biển xanh, cát trắng
nắng cháy người,
Với trẻ làng
dầm sóng đuổi cá chơi,
Bắt không được
cũng vờ tao cho mày ra khơi đó nhé!
Rồi khi lớn
cá cho mình ra khơi với chúng,
Đưa mình qua
lắm biển nhiều châu,
Nhìn chuồn chuồn bay mây gió đổi thay mau,
Buồn hay vui cũng
mong nhớ những ngày quê hương.
Cái lẽ thường của hầu hết
kẻ tha phương,
Trong cổ kim chúng sanh đều thế cả,
Có thể là một trong những kiểu kỳ bản ngã,
Nhưng đáng yêu, đáng quý,…
để làm người!