Đừng có ngại em ơi, sao cứ ngại!
Có lỡ yêu cũng là chuyện bình thường,
Có phụ nhau vì mình chẳng nợ duyên,
Chỉ ngần ấy cũng đành cho là lỡ.
Dẫu lãng quên cũng xin lần để lỡ,
Có muộn màng cũng bởi lỡ mà ra,
Có xót xa luyến tiếc chuyện ngày qua,
Cũng là chất làm nên sang cuộc sống.
Có đôi khi trầm mình trong thanh vắng,
Đời buồn như làn gió nhẹ lướt qua,
Cứ buông trôi như dòng nước thờ ơ,
Thân du mục chẳng mơ miền đất nhớ.
Xuân vội đi như mùa vui để lỡ ,
Như lỡ rồi cuộc hò hẹn trăm năm,
Không ánh sao tìm thấy giữa trăng rằm,
Đầy xao xuyến bao quanh cùng nỗi nhớ.