Tôi nhớ Vũng Nồm tôi nhớ tôi,
Bao nhiêu năm xa vắng trong đời,
Mỗi lần nhắc đến chân dung nhớ,
Mọi thứ như về những buồn vui!
Ảnh Bạch Xuân Thảo
Núi Cấm bên này ngăn đại dương,
Những nhà mọc vội khách tha phương,
Gom chung nên xóm làng tôi đó...
Vũng Nồm đây biển cát vô thường!
Đất lành vun đắp mối yêu thương,
Và cái nghĩa nhân ngữ miệt vườn,
Kho tàng vốn quý phong tục đạo,
Hàn vi vinh hiển chẳng chi vương!
Núi cát bên tây kết liền nhau,
Nên dãy tường cao mây trắng đầu,
Ngăn tầm mắt vói trông về phố,
Một bình yên xa lánh những cơ cầu!
Tôi nhớ Vũng Nồm tôi nhớ tôi,
Viết lại bài thơ chỉ cho vui,
Chẳng khác gì đâu lời như cũ,
Gợi lòng mình về nỗi nhớ xa xôi!